
Dạo nầy tôi buồn quá dù rằng tôi đang sống trên Thiên Đường tự do và hạnh phúc thật sự nhưng tôi vẫn buồn, lòng vẫn canh cánh một niềm đau bỡi tôi xót thương đồng bào tôi, những dân oan kêu gào mất nhà, mất đất, sống lang thang, trẻ mồ côi, người già bị bỏ rơi, ung bứu, bệnh tật, thức ăn ô nhiễm, không khí ô nhiễm khắp nơi. Ngày xưa gia đình tôi cũng thế, cũng mất nhà, mất đất,mất ruộng vườn, mất xe, mất cộ và suýt nữa đã chết trên rừng thiêng nước độc. Mấy mươi năm vẫn không thay đổi , người nghèo càng lúc càng bần cùng hóa, tôi nhìn sự phồn vinh giả tạo mà lòng buồn vô hạn. Người dân mỗi ngày vẫn còn đang sống trong cảnh:
Tôi bước đi không thấy phố, thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ ( Trần Dần)
Còn đâu quê hương tôi, những cánh đồng cò bay thẳng cánh, lúa chín phì nhiêu, còn đâu tuổi thơ mỗi ngày thả diều, bắt bướm hái hoa!!!!!!!!!!! Giờ đây giặc Tàu đã tràn ngập khắp nơi… Chao ôi có phải mình lưu vong mãi mãi không ngày trở lại quê xưa???